Wednesday, October 27, 2010

CHUYỆN CỔ TÍCH DẤU YÊU

         Ngày tháng nơi đây ,phố lạ người đông ,đi giữa giòng xe cộ dập dìu vẫn thấy mình như người khách lạ ,luôn ngóng chờ huyền thoại một chuyến trở về nơi chốn cũ,tìm lại hàng phượng vỷ thân quen,sân trường ,bầy bướm trắng và thấp thoáng đôi bạn nhỏ thuở nọ,nhớquá !chuyện cổ tích ngày xưa !
         Mùa hè 1978.
         Năm em 16 hồn nhiên thơ thới ,bước vào thềm tuổi lớn ,ô-mai ngây thơ ,giấy trắng mực xanh qua những trang nhật ký đầu đời,chị biết được không cho quen với cậu bé "bắc kỳ ,có đạo " học cùng trường khác lớp .Sinh nhật 16 ,chị tặng nhỏ túi xách mới màu xanh da trời và gương lượt để làm dáng.Dẫn nhỏ theo vào chổ làm xa thẳm ,hai chị em chở nhau trên khoảng đường dài 12 cây số(từ Khánh Hội ,băng qua chợ Lớn ,đi về hướng Phú Lâm với những đoạn đường gập ghềnh sỏi đá và chiếc cầu gỗ củ kỷ ,nơi cuối phố là chổ làm của chị mang tên ÐK .Trong văn phòng bé nhỏ ,chị bận bịu sổ sách kế toán và phát lương .Nơi đây cô bé đã bắt gặp đôi mắt tinh nghịch của "anh chàng thủ kho", nam kỳ chính tông ,xứ trầu Bà Ðiểm ".
         Nối tiếp theo nhau như hội hoa đang ,thư đi,thư về như những cánh bướm mùa xuân qua ngăn túi xách của chị ,đơn sơ không chút thương nhớ xa xôi ,nhẹ nhàng như gió với mây ,cô bé mĩm cười đón nhận ,mang theo vào giấc ngủ lời hẹn hò mùa thu tới...
          Tháng chín,gió thu buổi sáng dịu dàng ,mặt trời còn ngái ngủ anh đã có mặt ở góc phố chờ đợi cô bé Lọ Lem từ bao giờ ,vòng tay anh cho buổi sáng ,nắng ấm bắt đầu reo vui theo từng vòng bánh xe .Chiếc xe đạp "court "chở đôi bạn nhỏ băng qua vài góc phố ,nụ hôn vội vàng trên tóc trước giờ vào lớp ,không hẹn nhưng giờ tan học luôn có gã si tình khờ khạo ,kiên nhẩn ,đứng trước cổng chờ ai ...Mùa thu qua nhanh với những nụ cười hồn nhiên bên chị dễ thương ,chị cho cô bé đi cùng khắp nơi với "người lớn " ,xôn xao nơi sân bóng trường đua Phú Thọ ,bánh cuốn Cao Thắng ,kem dừa Boarda,Viện Bảo Tàng ...cho đến Giáng Sinh năm ấy ...
           Mùa Ðông 1978
           Lần đầu được bật đèn xanh ,chị cho ''hai đứa nhỏ "xé rào đi chơi riêng ,Sài Gòn đêm Giáng Sinh 1978 bổng trở nên lạnh buốt ,giòng người như thác lũ ,không chen chân lên nhà thờ Ðức Bà được , đành ngồi ngắm Phố Ðêm ,chờ chị tới đón về ... Năm đó anh 19 tuổi ,cô bé 16 .Ðịnh mệnh nghiệt ngã bắt đầu từ đây mà mình không hề hay biết .
          Mùa Xuân tới ,anh dẫn cô bé Lọ Lem về nhà ra mắt ba mẹ ,cô bạn gái dễ thương ,như đã thân quen từ bao giờ ,cánh cửa tình thương của gia đình anh mở rộng ,nhất là bà mẹ miền nam sao ngọt ngào ,giản dị lạ thường ,phía sau rèm cửa có mấy đôi mắt đen láy của mấy cô cháu gái "muốn nhìn mặt mợ út tương lai ".Anh thương Lọ Lem dại dột ,đánh đổi tất cả để lo cho cô bé từng chút một ,giấc ngủ chưa bao gìờ đầy ,khoảng cách Khánh Hội -Bà Ðiểm giờ đem lại niềm vui cho anh mỗi ngày ,thêm với tính "nhẩn".Cuối tuần nghỉ học không được đưa đón nhau ,anh tìm tới nhà ngồi tiếp chuyện với mẹ và các chị vì Lọ Lem đang bận trên căn gác nhỏ cùng ba tụng kinh "Diệu Pháp Liên Hoa "mỗi buổi tối .Ánh mắt ngạc nhiên của anh ngày ấy khi lần đầu thấy cô bé mặc áo tràng 
lững thững theo sau ba từ trên gác đi xuống ...
           Xuân Hạ Thu Ðông nối tiếp theo nhau mấy mùa ,em vẫn cứ ngây thơ ,khờ khạo đón nhận tình yêu vô điều kiện anh cho ,niềm vui tập tành nhung nhớ,nôn nao đợi chờ .Gia đình Ô- Mai theo nhau từ năm lớp 6 ,giờ có anh xen vô ,mấy nhỏ Thanh Nga ,Ngọc Tuyền và Nguyệt Anh có đôi lúc giận dỗi xa gần ,đã thưa dần họp mặt ,chỉ còn giờ ra chơi là còn khắn khít ,không ai nở làm khó anh,mấy nhỏ tội nghiệp cho anh gầy gò vì đón đưa Lọ Lem khổ sở quá .Hết trung học đến mùa thi vào đại học ,anh lo sợ em mơ mộng xa xôi ,thi hỏng sẽ bị trói chân ở nhà ,hết còn đưa đón ,anh theo dỗ dành sẽ để yên cho em học .Mùa thi tới ,sáu tuần không gặp nhau ,ngổn ngang trăm ngàn ý tưởng cho ngày mai ,mấy đứa bạn hăm hở dự tính cho tương lai mỗi lần học nhóm .Khung cửa mùa thi khép lại ,hơn một nửa lớp xếp sách vở học trò ,thời áo trắng bỏ lại sau lưng  bước vào cuộc đời ô trọc ,nhiểu nhương ,em với nhỏ Tuyền theo nhau vào Sư Phạm ,anh tiếp tục đón đưa ,buổi sáng bên nhau dài hơn chút xíu ,từ cô bé 16 em hóa thân thành Lọ Lem dễ ghét 20 rồi 21 ,hạnh phúc len lõi vào hơi thở ,nhịp đập con tim là lúc thấp thoáng ngày xa nhau ,năm năm đón đưa nhau ,tình yêu anh dành cho Lọ Lem luôn còn đó đong đầy ,không thay đổi .
             Những ngày cuối ở Sài Gòn ,Ba Mẹ cho bầy con gái đi Ðà Lạt,Nha Trang ,Vũng Tàu ,hầu như chuyến đi nào cũng có anh đi cùng ,như để níu kéo thời gian .Buổi tối ngồi bên cạnh mấy chị nghe sóng biển vô tình cuốn hút ,nhìn chiếc bóng anh lẻ loi trên biển vắng ...lòng chợt tan loãng ,rối bời...một ngày rất gần mình mất nhau .Mùng hai Tết anh theo em về quê ngoại lần cuối ,lần trở về này không thấy xôn xao ,vui vẻ như mọi năm ,cố thu vô trí nhớ từng cội hoa trong vườn nhà ông Cố ở Bình Dương ,quê ngoại Mỹ Thạnh ,Bến Cát hiền hòa của mẹ ,cúi đầu chào ai em cũng muốn khóc biết bao giờ sẽ gặp lại .Trong vườn nhà của Dì ,giữa giàn hoa Thiên Lý ,anh ngậm ngùi đỏ mắt "thương em nhiều lắm ,mình sẽ gặp lại nhau bên đó ,chờ anh !".Bàn tay em nhỏ nhắn nằm gọn trong tay anh ,như lời hứa âm thầm ,cúi mặt khi mắt bắt đầu cay xé đôi mi .
                 Tháng 6-1983
                 Giữa lòng phố đông vui nhộn nhịp ,em khóc những giọt nước mắt ngà,ướt đẫm vai áo anh 
em còn nhìn thấy gì ngoài bóng mây chập chùng phía trước ,phố xá Tự Do,vườn hoa Nguyễn Huệ,, nhà thờ Ðức Bà ,chùa Vĩnh Nghiêm ,chùa Xá Lợi ,thư viện Quốc Gia ,vườn trầu Bà Ðiểm...anh đưa em đi thăm lại những nơi mình đã đi qua ,để lại muôn ngàn dấu vết kỷ niệm .Ngày chia tay rồi sẽ tới tháng 6 Sài Gòn tràn ngập những cơn mưa ,ngày vui khép lại sau lưng ,như chuyện cổ tích thần thoại .Ðêm cuối cùng em theo anh cùng chị Thủy ,Phượng ,Hoàng lang thang xuống phố giữa đêm quán cafe nhạt nhòa trong bóng tối bên lề đại lộ Thống Nhất ,tiếng nói cười bổng tắt lịm im lìm...chuyện mình rồi sẽ ra sao ?Ðen tối như những giọt càfê đang nhỏ xuống rụng rời ,tan loãng .
               Suốt đêm không ngủ ,buổi sáng thức dậy như người đang ốm ,dưới nhà ngổn ngang hành lý và tiếng người thân dặn dò nhau lần cuối ,em còn thấy ai đâu ngoài dáng ngồi bất động của anh.Sao anh không nói gì với em hết ?Hai nhỏ Nga ,Tuyền cũng bối rối ,nước mắt vòng quanh "Nhỏ ơi !Bao giờ tụi mình mới gặp lại nhau ?".Tiển em ra phi trường Tân Sơn Nhất ,lòng tan nát rối bời,anh vẫn không nói gì với em ,trong tiếng thúc dục của phi cơ anh xiết tay em đau tê dại "thương em nhiều lắm !".Ðâu ngờ đó là lần cuối  ,nhắm mắt vần còn nghe thấy chập chùng kiếp nhân sinh có đó và mất đó .Anh quay về cuộc sống đọa đầy trong nhung nhớ ,tiếc thương ,hơn 10 lần vượt biển vẫn không thành ,tình thương anh cho em ngút ngàn nhưng vẫn chưa chinh phục được Thượng Ðế,cuối cùng mình mất nhau .Em bên này bước vào vùng trời xa lạ ,khép chặt ước mơ ,hoài bảo,sân trường áo trắng .Bao nhiêu năm mình gìn giữ cho nhau ,tinh yêu tinh khiết không vẩn đục ,bổng một ngày Lọ Lem thuộc về người khác .Khóa kính chuyện mình như những trang cổ tích thần tiên ngày xưa còn bé .
                  Hơn 30 năm thăng trầm ,anh bên đó ,em bên này ,mình vui vầy với hạnh phúc gia đình riêng ,em giờ có thêm cô bạn mới và hai đứa cháu trai dễ thương ,mỗi lần email đều không quên mời gọi "Cô gắng về một chuyến ,bà nội nhắc cô hoài ,mẹ và hai anh em con sẽ lo cho cô lúc về già"
Thời thơ ấu đã đi qua ,tóc đã điểm nhiều sợi bạc ,Sài Gòn bây giờ chắc nhiều đổi thay .còn đâu 30 năm trước đôi bạn nhỏ chở nhau thong dong trong nắng sớm ,cũng như em mắt môi đã mất rồi nét thanh xuân nhưng tình thương dành cho tuổi nhỏ vẫn còn hoài theo năm tháng. 
                
  Tháng Sáu -2010
  Thu Hồng

Tuesday, October 26, 2010

THƯƠNG VỀ TUỔI NHỎ

     Sáng nay đưa con trai bé bỏng đến trường ,hơi thu chớm về một chút lành lạnh trong gió sớm,nàng Thu dịu dàng đang bước khẻ trở lại Houston .Nụ hôn vội vàng của con trai trước khi mở cửa xe ,tung tăng chạy vào lớp ,nhìn theo lòng vui buồn lẫn lộn ,một thoáng nhớ về ngày xưa tuổi nhỏ .
       Ngày đầu tiên đi học của tôi ngộ nghỉnh lắm ,có lẽ mẹ bận với những 10 anh em chúng tôi ,một toa xe lửa dài đăng đảng ,nên với mẹ không còn quan trọng mỗi khi mùa tựu trường đến ,đứa lớn dẫn đứa nhỏ vào trường rồi cũng xong .Năm đó chị Ly học lớp năm ,tôi bở ngỡ theo chị bước vào trường Tiểu Học An Lộc ,Bình Long bắt đầu niên học đầu đời ,niềm xôn xao tắt lịm khi chị ôm tôi vội vàng "em ở đây học với cô giáo mới nha ,chị phải về lớp của chị ,không xa lắm đâu ,chỉ cách khoảng sân chơi này thôi ".Tôi cố không khóc ,nhưng nước mắt như chờ đợi sẳn bao giờ ,muốn chạy theo chị nhưng không dám .
       Bình Long của tôi mùa nắng nóng và bụi đỏ mịt mù ,mùa mưa đất đỏ bùn lầy ,dẻo quẹo .Buổi sáng ba chị em tôi (L,Th,H ) đi bộ trên ngõ lớn ,ngang qua đồn Tiểu Khu Bình Long ,tôi thích những buổi sáng thứ hai đầu tuần ,không hẹn nhưng tất cả mọi người đều ngừng hẳn ở cổng trại Tiểu Khu chào cờ quốc kỳ ,trang trọng lắm ,bài hát Quốc Ca ai cũng thuộc nằm lòng .Trưa tan học ba chị em tôi lại về ngõ tắt hướng về chợ cũ ,ngang qua khu trường nội trú dành cho người thiểu số ,nơi đây có mùi hương khác lạ ,không dể chịu tí nào ,tôi với chị Thủy thường bịt mủi chạy một mạch gần đến chợ cũ ngừng lại thở và chờ chị Ly cùng đám bạn của chị đủng đỉnh đi tới ,bình mực tím có quai đeo trên ngón tay ,về đến nhà thường chỉ còn cái nắp là vậy .
          Những ngày tháng yên lành mất dần theo tiếng súng đại bác vọng về ,mùa hè 1972 chiến tranh khốc liệt thật sự kéo về tỉnh lỵ , Bình Long tan hoang ,đổ nát,mọi người bấn loạn âu lo ,vùng chạy thoát khỏi vòng lửa đạn ,xác người nằm khắp các nẽo đường .Mười tuổi ,tôi chưa đủ lớn để hiểu chiến tranh là gì ,nhưng nhìn mẹ khóc ,anh bị thương và bị người ta bắt vào rừng ,căn nhà ôm ấp tuổi thơ của tôi lùi lại phía sau ...tôi mơ hồ  cảm nhận nổi mất mát ,mất những buổi sáng mù sương theo ba xuống bến xe ,ngồi trong quán xếp ,ngí ngố với ba bên tô hủ tiếu nóng hổi và ly soda chanh đường ,chỉ mình tôi là được diễm phúc đó ,ba trở lại làm việc ,tôi tung tăng chân sáo về nhà ,trên tay có bánh bao đem về cho mẹ .

        Mỗi anh em chúng tôi đều có cách thổ lộ tình thương với ba mẹ khác nhau ,riêng tôi nhỏ bé chẳng làm nên tích sự ,chỉ còn biết quấn quýt bên cạnh ba mẹ ,tôi được theo ba đi khắp nơi ,với hai bàn tay trắng từ sau chiến tranh ba tôi đã nhẩn nại làm lại từ đầu ,không than van trách cứ .Mẹ tôi dịu dàng ,giản dị như bà tiên ,cả đời không son phấn ,luôn tận tụy với chồng con .Bây giờ ngồi nhớ lại ,ngày ấy mẹ còn trẻ lắm ,nhưng có bao giờ mấy chị em tôi thật sự ngồi ngắm mẹ và nhắc với mẹ "mẹ là bà mẹ tuyệt vời của chúng con ".Ở đây ngay giờ phút này ,sống trong khung cảnh mới ,mấy chị em tôi ở vào tuổi 45 tới 60 nhưng đâu ai chịu bới tóc và để mặt trần như mẹ ! Về lại Sài Gòn mấy chị em tôi được tiếp tục đi học trở lại , ba và các anh phải đi làm xa ,mỗi hai tuần mẹ về đi chợ và nấu ăn mang đi về lại Ðịnh Quán ,đường ra Ðà Lạt ,tôi nhỏ bé ,gầy gò nhưng thương mẹ nhọc nhằn quá ,tôi tình nguyện chở mẹ ra bến xe ở tận Hàng Xanh ,khuya 4 giờ hai mẹ con rời nhà ,khi các chị và hai em tôi còn đang ngủ ,chiếc xe đạp đòn dông của Pháp ,(thời ông Cố để lại ) vậy là tôi thồ hai bên hai giỏ đệm to kềnh và chở mẹ ngồi phía sau ,tôi thích phố xá êm đềm giữa khuya ,chỉ tôi và mẹ ,từ Tôn Ðản băng qua Trình Minh Thế,qua đường Trần Hưng Ðạo ,bến Bạch Ðằng ,lên dốc Tự Do ,con dốc này cao quá tôi với mẹ thường phải dắt xe đi bộ lên tới nhà thờ Ðức Bà ,ở đây lúc nào hai mẹ con cũng nhìn thấy cảnh người đàn ông tóc hoa râm đang cầu nguyện trước tượng Ðức Mẹ trang nghiêm ,thành khẩn ,không khi nào vắng mặt .Chở mẹ đi tiếp qua đại lộ Thống Nhất ra tới bến xe hàng xanh trời vẫn còn tối lắm ,tôi bịn rịn mỗi lần chào mẹ khi xe bắt đầu lăn bánh ,tôi ghét chính tôi cái tật mau nước mắt ,mẹ dặn không được chạy về cho đến khi trời sáng hẳn ,mẹ gởi gấm tôi cho bà bán bánh mì ,tự nhiên tôi thành con bé nuôi vài giờ của bà bán bánh mì mỗi hai tuần ,phụ bà chút chút ,lúc về dù không nhận ,bà vẫn dúi cho tôi một khúc bánh mì thịt mang về .Bận về tôi đạp xe vun vút ,nhất là xuống dốc đường Công Lý .

            Chị Ly ra trường bắt đầu đi làm cũng là lúc tôi theo chân chị Thủy vào trường cấp ba Nguyễn Trải ,chị học cách tôi hai lớp ,chị không biết chạy xe đạp ,lại một lần nửa tôi làm tài xế riêng của chị ,mỗi lần học nhóm hay họp mặt bạn bè ở đâu cũng có tôi theo cùng .kỷ niệm nhớ nhất với chị Thủy mỗi lần nhắc lại tôi với chị đều mĩm môi cười :cuối tuần tôi chở chị lên Bưu Ðiện ở khu nhà thờ Ðức Bà gửi thư cho chị Danh và mua tem thư mới,tôi mê mấy gian hàng văn hóa phẩm và thiệp Xuân phía trước khuôn viên bưu điện .Hôm đó gần Tết ,phố xá đông nghẹt người ,đến đèn đỏ ,trước khi quẹo lên dốc Tự Do ,chờ đoàn người đi qua tôi đạp xe thong dong lên dốc ,có lẽ trời đẹp ,gần Tết gió xuân dịu dàng và phố xá reo vui ,ngỡ mình đang vui nên chở chị bổng nhẹ tênh ,tôi cười nói huyên thuyên ....lên đến bưu điện ,nhìn lại chẳng thấy bà chị yêu dấu đâu cả ! chết thật ,hóa ra suốt con dốc dài tôi đã cười nói một mình ,thiên hạ chạy song song chắc tưởng tôi điên ...chị lên tới hai má đỏ bừng (vì cuốc bộ mỏi nhừ chân guốc !) "Trời ơi ,chị kêu đến khan tiếng mà nhỏ cứ đạp xe vù vù lên dốc ,lại còn huyên thuyên cười nói không giống ai hết ". Thích nhất buổi tối cuối tuần tôi chở chị đi ăn kem dừa Duy Tân ,hay càfe Cao Thắng với chị Ngọc Ðiệp ,người bạn thân nhất của chị Thủy ,học cùng lớp ,chị Ðiệp đúng là mẩu người lý tưởng ,xinh xắn ,duyên dáng dễ thương ,chỉ cần nghe chị líu lo giọng Bắc ai cũng thấy vui lây .Ðêm cuối cùng tôi chở chị Thủy đi gặp chị Ðiệp  trước khi chị Ðiệp vượt biên ,ba chị em ôm nhau ,hẹn gặp lại bên Mỹ ...nhưng chị Dzoãn Ngọc Ðiệp đã thất hứa với chị em tôi ,khi thân xác chị mãi mãi ở lại trên vùng đảo Philippine,ngày làm lễ phát tang của chị ở chùa Xá Lợi chị em tôi xót xa ,thương nhớ bạn khôn cùng . Ðiều ngộ nghĩnh hai chị học cùng lớp ,rất thân nhau nhưng 30 năm sau những người ra trường cùng khóa không ai nhận biết chị tôi ,cho đến khi chị nhắc ,chị là bạn thân của DNÐ !
         Những năm học ở trường Nguyễn Trải tôi được hai chị cưng lắm ,áo dài trắng bị xếp vào ngăn tủ từ năm 1978 ,khác hẳn với thời gian của các anh chị trước đó ,tôi đi học với quần áo thời trang do chị Ly design ,vẽ kiểu và cắt may ,chị Thủy cặm cụi từng mủi kim ,thêu mẫu hoa văn lên áo cho tôi mặc.Thấp thoáng năm 16 tôi nhận được những bài thơ dễ thương của Ðinh Hùng và Nguyễn Bính do một người âm thầm sưu tầm ,gởi tặng trong tập thơ học trò ,dĩ nhiên đã không qua mắt được hai chị dấu yêu của tôi ! Lớp học ngày ấy vui lắm,tôi được Thầy Tuyên dạy điạ lý cưng nhất lớp ,tất cả những quyển tập của tôi khi ra trường thầy đều giữ lại . Trong lớp tôi có H.M.Cường thông minh nhưng lười ghi chép sử ký nhất ,có hôm Thầy Hanh đã gọi Cường lên trả bài ,Cường vội vàng mượn quyển tập của tôi mang lên cho Thầy chấm ,nhìn nét chữ Thầy biết tỏng của ai ,lần đó thầy phạt hết hai đứa ,oan cho tôi cái tội bao che ! Thầu Nhơn dạy môn Lý Hóa hiền như Bụt ,nhóm tiểu tử trong lớp thường làm khó thầy luôn ,có lẻ vì Thầy còn quá trẻ nên nhóm nga mi thích phá Thầy .Ngày đầu tiên đi học ở Nguyễn Trải tôi có cô bạn "sinh đôi "cùng cả tên lẫn họ và tên lót ,cả hai đều cắt tóc như nhau ,tôi có thêm chữ A và bạn tôi chữ B đi sau ,hai đứa đều mê hát với Hoàng Mạnh Cường đàn guita ( một hôm nghe mấy chị nhắc đến tên anh HMC trong cựu học sinh NT ,tôi cứ ngỡ nằm mơ gặp lại bạn học cũ ,nhưng chỉ là sự tình cờ trùng tên một lần nửa ).Hè năm lớp 11 ,B buồn tình bỏ cuộc chơi ,cả trường xôn xao ,lẫn lộn không biết tôi hay B tự tử ,cho đến tựu trường trở lại .Tôi thương B khờ khạo quá ,ai lại kết liễu đời mình cho những chuyện tình học trò không đoạn kết 
        Gia đình "Ô- Mai "thời trung học ,theo nhau từ năm lớp 6 ở trường Nguyễn Khoái sang đến cấp lll Nguyễn Trải ,dù bị chia ra khác lớp,nhưng Ô Mai vẫn gắn bó bên nhau ,lần sinh nhật 20 của tôi ,cả nhóm kéo nhau đi ăn bò biá ở khu trường Gia Long ,trên đường trở lại phố tôi bị thổi phạt vì chạy xe gắn máy mà còn để bạn hiền níu vai chạy ké theo ! Chờ hai nhỏ bạn chạy về nhà lấy giấy chủ quyền xe ,tôi ở lại ngồi xuống lề đường nhìn lá me bay ,lòng buồn héo hắt ,anh chàng công an có lẽ thấy tội nghiệp nên cho đi ,nhưng thời đó không phone ,không text message...đành bó gối ngồi chờ khi bóng chiều xuống nhanh ...Lần đó tôi bị mẹ la ,con gái mà không dịu dàng chút nào hết !
          Ba mươi năm sau ,tình cờ nhìn lại ,thời gian có lúc như ngừng thoáng giây ,kịp ngậm ngùi nhớ lại một nửa kia ,thuở thần tiên tuổi nhỏ ,để mĩm môi cười ,hay cay mắt nhớ lại bạn bè xưa cũ...Cảm ơn mái trường Nguyễn Trải dấu yêu ,một thời ấp ủ mộng mơ và cảm ơn  Nguyễn Trải hôm nay tình thân không biên giới.
        
 Mùa Thu 2010
 Thu Hồng  

Saturday, October 23, 2010

THIÊN THU NHỚ MẸ

        Cúi lạy hương linh mẹ với thương nhớ ngút ngàn ,dù ở chốn nào giữa sân chùa thênh thang lộng gió,nghĩa trang buồn hắt hiu ,hay thinh không tĩnh lặng con như còn nghe thấy hơi thở ,tiếng nói dịu dàng của mẹ ở quanh đây ,còn biết bao điều con muốn nói cùng mẹ ,bài học thương yêu mẹ cho riêng mỗi đứa bước vào đời như còn thơm mùi mực mới hôm qua .


       Chúng con mất mẹ đúng một trăm ngày ! Như giấc mơ, mới hôm nào con còn hảnh diện chia xẻ tình thương của mẹ với người thân và bạn bè ,trong trái tim con ,mẹ là bà Tiên xinh đẹp , dịu dàng ,là thiên sứ tình yêu ,có ai một lần gặp mẹ mà không thương ? Bây gìờ gần năm mươi tuổi đầu ,con bổng thành đứa trẻ mồ côi ! Hết rồi những buổi sáng chạy sang líu lo ,vòng tay ôm mẹ : "Ðêm qua mẹ ngủ có ngon không ? " Nhìn chiếc mũi của mẹ nhăn lại mỗi lần bị mấy cô con gái ép ăn oatmeal thấy thương quá ,nụ hôn trên má mẹ cho đem theo đi làm mỗi sáng sớm thơm thơm mùi dầu nóng ,mùi thuốc tây ,con ghiền từ lúc nào không hay .
       Chiều nay nắng tắt ở cuối chân trời ,sửa lại viên đá cuối cùng ,con chuẩn bị đi về đây ...thương nhớ mẹ vô cùng ,nơi đây mẹ hay ngồi nhặt từng chiếc lá khô,mái tóc bạc trắng như hoa cau ,bàn tay gầy guột của mẹ ,nụ cười phúc hậu như bà tiên ,con ôm mẹ không biết bao ngàn lần mà giờ vẫn còn chưa đủ ...Nghiệp duyên mẹ đã trả xong ,hãy thanh thảng trở về chốn an lạc ,thoát khỏi kiếp sinh ,tử  luân hồi ,không còn khổ đau và bịnh tật ,mẹ đừng quyến luyến ,thương xót chúng con người ở lại .           
         Gần hết đời người anh em chúng con bổng chốc hụt hẩng thiếu vắng tình thương của ba mẹ hết rồi mùa xuân may áo mới theo mẹ đi chùa ,bầy tiểu nử quấn quýt chao lượn như những cánh bướm bên mẹ hiền  mấy ngày xuân .Mùng một Tết tim vở ,hụt hẩng bước theo mẹ ra khỏi nhà thương ,không phải về nhà ,nhưng lo đám tang cho mẹ ,ngồi xếp khăn tang bên mấy chị ,con dặn lòng không khóc ,nhưng nước mắt vẫn chực chờ tràn lên mi .Buổi chiều mấy anh em ngồi trong thư viện chùa Việt Nam nghe thầy chỉ dạy những điều cần phải làm trong những ngày sắp tới ,ngoài kia nắng xuân phơi phới ,nhưng con thấy lòng mình trống vắng ,chết lịm ,niềm vui còn có mẹ đã hết rồi từ nay .
        Mười tuổi con chợt nhận biết mẹ đẹp như bà tiên dù không son phấn ,chỉ đơn giản với mái tóc bới gọn phía sau ,trái tim mẹ bao la ,dang rộng chở che từng ngày cho chúng con an lành ,dù bao lần chiến tranh tàn phá ,luân lạc ,khổ đau ,mẹ kiên nhẩn chịu đựng lạ thường .Làm sao con có thể quên trong đêm chạy loạn chiến tranh mùa hè đỏ lửa năm ấy ,xác người nằm ngổn ngang trên phố ,tiếng đại bác giao tranh ,mẹ nắm tay con với em Th ,không biết bao lần mẹ đem sinh mạng mình chở che cho chúng con ,Rời bỏ tỉnh lỵ Bình Long sau thời gian ngắn ở tạm trại tiếp cư Phú Văn ,nhà mình đành chia ra hai nẽo ,con theo hai chị đi Rừng Lá tiếp tục học  (Không quên cảm ơn Thầy Cô đã đánh đổi ,hy sinh ở lại theo lũ học sinh nghèo ,lặn lội ra đến Rừng Lá tiếp tục dạy học với thiếu thốn tiện nghi ,thay vì về dạy ở thành phố lớn )Mẹ theo ba và các anh đi căn cứ 6 vào rừng chở tre .Ở bên hai chị , con không thiếu những ngày vui nhưng vẫn nhớ mẹ da diết ,nhất là lần bị té ,chân trái bị thương bởi cọc sắt giữa các dãy lều ,thiếu bàn tay dịu dàng của mẹ ,vết thương không chịu lành ,con khóc tỉ tê suốt tuần ,vậy là cuối tuần hai chỉ phải cho con ra nhỏng nhẻo với ba mẹ .Giếng nước cạn không đủ xài ,mỗi khuya mẹ phải ra ngồi chờ ,ánh trăng vằn vặt giữa núi đồi bao la ,ngồi bên cạnh mẹ ,con khờ khạo ước ao "giá như khuya nào cũng được ngồi đây ngắm trăng ,đếm sao và không phải "chia mẹ " với ai thì vui biết mấy " ! Chiều chủ nhật ba dắt con ra đón xe về lại với các chị ,con lại mè nheo ,nước mắt vắng dài .
          1974 ba mẹ đưa mấy chị em về Sài Gòn ,bắt đầu niên học mới giữa phố xá xa lạ ,mẹ vẫn theo ba cùng các anh đi làm xa ,thời gian gần mẹ càng hiếm hoi hơn ,con chỉ mong hè tới để tha hồ gần ba mẹ .Con tập chạy xe đạp đúng năm 12 tuổi ,mẹ là người vui mừng vỗ tay khi con thôi không bị té ,chị Th nhát hơn nên thôi cuộc sớm ,chị không có được cái cảm giác giữ thăng bằng ,cho xe chạy xuống triền dốc .môi cười hả hê ,tít mắt cho đến khi ...bất chợt bị "lọt ổ gà" té lăn cù ,mắc cở đến đỏ mặt .tiá tai ,chỉ thầm mong không ai nhìn thấy ! Ðường Tôn Ðản về đêm hàng quán tấp nập ,bầy con gái của mẹ mê ăn quà vặt ,nhưng nhát giống mẹ ,không bao giờ dám ngồi lê ở bất cứ hàng quán nào ,mê nhất chuối nếp nướng ,nước dừa ,chè đậu trắng và cocktail ...vậy là sai thằng cháu xách giỏ đi mua hộ cho mấy cô .
         Năm con mười sáu tuổi ,ba mẹ mới thôi không đi làm xa ,cũng là lúc con bắt đầu mơ mộng ,bớt quấn quýt bên mẹ hơn ,con có niềm vui mới nhưng vẫn dành làm tài xế riêng cho mẹ,vẫn thích đi chùa với ba mẹ ,sáng chủ nhật trời mát ba thích chạy xe đạp tà tà sang tận Tịnh Xá Phú Lâm (cách Khánh Hội 12 cây số ) con chở mẹ với chiếc gắn máy pc ,trưa về nắng đổ lửa ,ba thương" con gái rượu"cho con cơ hội tập thể dục cho có eo thon ,đổi lại  con hiên ngang soắn vạt áo dài lên, đạp xe bận về ,không quên gởi theo nụ hôn gió lém lĩnh cho ba .
           Gần ba mưoi năm nhìn lại ,bầy con gái của ba mẹ không ai ép uổng ,tự nguyện đi lấy chồng ,tự nguyện tiếc rẻ thời vàng son ,nhất là những lúc mẹ đau yếu ,phải chi không vướng bận chồng con ,mấy chị em sẽ về quanh quẩn bên ba mẹ chắc là vui lắm .Ba thanh thảng trút bỏ bụi trần ,nhẹ nhàn không vướng bận .Tội nghiệp mẹ lẻ loi trong căn nhà nhỏ ,với mẹ kỷ niệm khó phai nhòa ,không dễ rời xa ,phải bao lần thuyết phục mẹ mới chịu về với mấy chị em ,lần đầu con có cơ hội được đón mẹ về ,nửa năm được ở nhà gần với mẹ ngày đêm ,con vui như bắt được vàng ,lòng mẹ thương con vô bờ bến ,mẹ ở với đứa này thì nóng ruột cho đứa kia ,ngày đưa mẹ về ở với út ,không xa lắm chỉ cách vài con đường ,nhưng vẫn làm cho con hụt hẩng như vừa bị đánh mất điều gì vô giá ,đúng rồi con không được ích kỷ ,giử mẹ một mình cho chính con ,mẹ có những 10 anh em chúng con cơ mà .mỗi lần đi bất cứ nơi nào có mẹ ,đều cho cảm giác "con là người hạnh phúc và giàu có tình thương của mẹ nhất thế giới ".
            Hôm mẹ mất ,thầy dạy không được khóc ,hãy để cho mẹ ra đi nhẹ nhàn ,nuốt những giọt nước mắt lúc nào cũng chực chờ rơi xuống má ,con cúi đầu lạy mẹ với muôn vàn tiếc nhớ thương yêu ,thấm nhuần nổi đau mất mẹ .Bất cứ hình ảnh nào vô tình đến trong tầm mắt đều làm cho con tủi thân và nhớ mẹ .Những ngày sắp tới rồi sẽ đổi thay ,Mùa Xuân thôi khoe áo mới ,Mùa Hạ không còn đẩy xe lăn đưa mẹ đến chùa dự lễ An Cư Kiết Hạ ,Mùa Thu Vu Lan báo hiếu không còn được lạy tạ ơn mẹ với hoa hồng cài áo ,Mùa Ðông xót xa khi mẹ than thở đau nhức khắp người và cả những buổi sáng ngắn ngủi ghé qua thăm mẹ trước khi đi làm ...
           Mẹ ơi ,con thèm được ngã đầu bên vai mẹ ,không cần phải nói một lời nào cũng cảm nhận bên mẹ cả đời con êm đềm ,hạnh phúc biết bao .
            Thiên thu nhớ mẹ
             Tháng 5-2010