Tuesday, October 26, 2010

THƯƠNG VỀ TUỔI NHỎ

     Sáng nay đưa con trai bé bỏng đến trường ,hơi thu chớm về một chút lành lạnh trong gió sớm,nàng Thu dịu dàng đang bước khẻ trở lại Houston .Nụ hôn vội vàng của con trai trước khi mở cửa xe ,tung tăng chạy vào lớp ,nhìn theo lòng vui buồn lẫn lộn ,một thoáng nhớ về ngày xưa tuổi nhỏ .
       Ngày đầu tiên đi học của tôi ngộ nghỉnh lắm ,có lẽ mẹ bận với những 10 anh em chúng tôi ,một toa xe lửa dài đăng đảng ,nên với mẹ không còn quan trọng mỗi khi mùa tựu trường đến ,đứa lớn dẫn đứa nhỏ vào trường rồi cũng xong .Năm đó chị Ly học lớp năm ,tôi bở ngỡ theo chị bước vào trường Tiểu Học An Lộc ,Bình Long bắt đầu niên học đầu đời ,niềm xôn xao tắt lịm khi chị ôm tôi vội vàng "em ở đây học với cô giáo mới nha ,chị phải về lớp của chị ,không xa lắm đâu ,chỉ cách khoảng sân chơi này thôi ".Tôi cố không khóc ,nhưng nước mắt như chờ đợi sẳn bao giờ ,muốn chạy theo chị nhưng không dám .
       Bình Long của tôi mùa nắng nóng và bụi đỏ mịt mù ,mùa mưa đất đỏ bùn lầy ,dẻo quẹo .Buổi sáng ba chị em tôi (L,Th,H ) đi bộ trên ngõ lớn ,ngang qua đồn Tiểu Khu Bình Long ,tôi thích những buổi sáng thứ hai đầu tuần ,không hẹn nhưng tất cả mọi người đều ngừng hẳn ở cổng trại Tiểu Khu chào cờ quốc kỳ ,trang trọng lắm ,bài hát Quốc Ca ai cũng thuộc nằm lòng .Trưa tan học ba chị em tôi lại về ngõ tắt hướng về chợ cũ ,ngang qua khu trường nội trú dành cho người thiểu số ,nơi đây có mùi hương khác lạ ,không dể chịu tí nào ,tôi với chị Thủy thường bịt mủi chạy một mạch gần đến chợ cũ ngừng lại thở và chờ chị Ly cùng đám bạn của chị đủng đỉnh đi tới ,bình mực tím có quai đeo trên ngón tay ,về đến nhà thường chỉ còn cái nắp là vậy .
          Những ngày tháng yên lành mất dần theo tiếng súng đại bác vọng về ,mùa hè 1972 chiến tranh khốc liệt thật sự kéo về tỉnh lỵ , Bình Long tan hoang ,đổ nát,mọi người bấn loạn âu lo ,vùng chạy thoát khỏi vòng lửa đạn ,xác người nằm khắp các nẽo đường .Mười tuổi ,tôi chưa đủ lớn để hiểu chiến tranh là gì ,nhưng nhìn mẹ khóc ,anh bị thương và bị người ta bắt vào rừng ,căn nhà ôm ấp tuổi thơ của tôi lùi lại phía sau ...tôi mơ hồ  cảm nhận nổi mất mát ,mất những buổi sáng mù sương theo ba xuống bến xe ,ngồi trong quán xếp ,ngí ngố với ba bên tô hủ tiếu nóng hổi và ly soda chanh đường ,chỉ mình tôi là được diễm phúc đó ,ba trở lại làm việc ,tôi tung tăng chân sáo về nhà ,trên tay có bánh bao đem về cho mẹ .

        Mỗi anh em chúng tôi đều có cách thổ lộ tình thương với ba mẹ khác nhau ,riêng tôi nhỏ bé chẳng làm nên tích sự ,chỉ còn biết quấn quýt bên cạnh ba mẹ ,tôi được theo ba đi khắp nơi ,với hai bàn tay trắng từ sau chiến tranh ba tôi đã nhẩn nại làm lại từ đầu ,không than van trách cứ .Mẹ tôi dịu dàng ,giản dị như bà tiên ,cả đời không son phấn ,luôn tận tụy với chồng con .Bây giờ ngồi nhớ lại ,ngày ấy mẹ còn trẻ lắm ,nhưng có bao giờ mấy chị em tôi thật sự ngồi ngắm mẹ và nhắc với mẹ "mẹ là bà mẹ tuyệt vời của chúng con ".Ở đây ngay giờ phút này ,sống trong khung cảnh mới ,mấy chị em tôi ở vào tuổi 45 tới 60 nhưng đâu ai chịu bới tóc và để mặt trần như mẹ ! Về lại Sài Gòn mấy chị em tôi được tiếp tục đi học trở lại , ba và các anh phải đi làm xa ,mỗi hai tuần mẹ về đi chợ và nấu ăn mang đi về lại Ðịnh Quán ,đường ra Ðà Lạt ,tôi nhỏ bé ,gầy gò nhưng thương mẹ nhọc nhằn quá ,tôi tình nguyện chở mẹ ra bến xe ở tận Hàng Xanh ,khuya 4 giờ hai mẹ con rời nhà ,khi các chị và hai em tôi còn đang ngủ ,chiếc xe đạp đòn dông của Pháp ,(thời ông Cố để lại ) vậy là tôi thồ hai bên hai giỏ đệm to kềnh và chở mẹ ngồi phía sau ,tôi thích phố xá êm đềm giữa khuya ,chỉ tôi và mẹ ,từ Tôn Ðản băng qua Trình Minh Thế,qua đường Trần Hưng Ðạo ,bến Bạch Ðằng ,lên dốc Tự Do ,con dốc này cao quá tôi với mẹ thường phải dắt xe đi bộ lên tới nhà thờ Ðức Bà ,ở đây lúc nào hai mẹ con cũng nhìn thấy cảnh người đàn ông tóc hoa râm đang cầu nguyện trước tượng Ðức Mẹ trang nghiêm ,thành khẩn ,không khi nào vắng mặt .Chở mẹ đi tiếp qua đại lộ Thống Nhất ra tới bến xe hàng xanh trời vẫn còn tối lắm ,tôi bịn rịn mỗi lần chào mẹ khi xe bắt đầu lăn bánh ,tôi ghét chính tôi cái tật mau nước mắt ,mẹ dặn không được chạy về cho đến khi trời sáng hẳn ,mẹ gởi gấm tôi cho bà bán bánh mì ,tự nhiên tôi thành con bé nuôi vài giờ của bà bán bánh mì mỗi hai tuần ,phụ bà chút chút ,lúc về dù không nhận ,bà vẫn dúi cho tôi một khúc bánh mì thịt mang về .Bận về tôi đạp xe vun vút ,nhất là xuống dốc đường Công Lý .

            Chị Ly ra trường bắt đầu đi làm cũng là lúc tôi theo chân chị Thủy vào trường cấp ba Nguyễn Trải ,chị học cách tôi hai lớp ,chị không biết chạy xe đạp ,lại một lần nửa tôi làm tài xế riêng của chị ,mỗi lần học nhóm hay họp mặt bạn bè ở đâu cũng có tôi theo cùng .kỷ niệm nhớ nhất với chị Thủy mỗi lần nhắc lại tôi với chị đều mĩm môi cười :cuối tuần tôi chở chị lên Bưu Ðiện ở khu nhà thờ Ðức Bà gửi thư cho chị Danh và mua tem thư mới,tôi mê mấy gian hàng văn hóa phẩm và thiệp Xuân phía trước khuôn viên bưu điện .Hôm đó gần Tết ,phố xá đông nghẹt người ,đến đèn đỏ ,trước khi quẹo lên dốc Tự Do ,chờ đoàn người đi qua tôi đạp xe thong dong lên dốc ,có lẽ trời đẹp ,gần Tết gió xuân dịu dàng và phố xá reo vui ,ngỡ mình đang vui nên chở chị bổng nhẹ tênh ,tôi cười nói huyên thuyên ....lên đến bưu điện ,nhìn lại chẳng thấy bà chị yêu dấu đâu cả ! chết thật ,hóa ra suốt con dốc dài tôi đã cười nói một mình ,thiên hạ chạy song song chắc tưởng tôi điên ...chị lên tới hai má đỏ bừng (vì cuốc bộ mỏi nhừ chân guốc !) "Trời ơi ,chị kêu đến khan tiếng mà nhỏ cứ đạp xe vù vù lên dốc ,lại còn huyên thuyên cười nói không giống ai hết ". Thích nhất buổi tối cuối tuần tôi chở chị đi ăn kem dừa Duy Tân ,hay càfe Cao Thắng với chị Ngọc Ðiệp ,người bạn thân nhất của chị Thủy ,học cùng lớp ,chị Ðiệp đúng là mẩu người lý tưởng ,xinh xắn ,duyên dáng dễ thương ,chỉ cần nghe chị líu lo giọng Bắc ai cũng thấy vui lây .Ðêm cuối cùng tôi chở chị Thủy đi gặp chị Ðiệp  trước khi chị Ðiệp vượt biên ,ba chị em ôm nhau ,hẹn gặp lại bên Mỹ ...nhưng chị Dzoãn Ngọc Ðiệp đã thất hứa với chị em tôi ,khi thân xác chị mãi mãi ở lại trên vùng đảo Philippine,ngày làm lễ phát tang của chị ở chùa Xá Lợi chị em tôi xót xa ,thương nhớ bạn khôn cùng . Ðiều ngộ nghĩnh hai chị học cùng lớp ,rất thân nhau nhưng 30 năm sau những người ra trường cùng khóa không ai nhận biết chị tôi ,cho đến khi chị nhắc ,chị là bạn thân của DNÐ !
         Những năm học ở trường Nguyễn Trải tôi được hai chị cưng lắm ,áo dài trắng bị xếp vào ngăn tủ từ năm 1978 ,khác hẳn với thời gian của các anh chị trước đó ,tôi đi học với quần áo thời trang do chị Ly design ,vẽ kiểu và cắt may ,chị Thủy cặm cụi từng mủi kim ,thêu mẫu hoa văn lên áo cho tôi mặc.Thấp thoáng năm 16 tôi nhận được những bài thơ dễ thương của Ðinh Hùng và Nguyễn Bính do một người âm thầm sưu tầm ,gởi tặng trong tập thơ học trò ,dĩ nhiên đã không qua mắt được hai chị dấu yêu của tôi ! Lớp học ngày ấy vui lắm,tôi được Thầy Tuyên dạy điạ lý cưng nhất lớp ,tất cả những quyển tập của tôi khi ra trường thầy đều giữ lại . Trong lớp tôi có H.M.Cường thông minh nhưng lười ghi chép sử ký nhất ,có hôm Thầy Hanh đã gọi Cường lên trả bài ,Cường vội vàng mượn quyển tập của tôi mang lên cho Thầy chấm ,nhìn nét chữ Thầy biết tỏng của ai ,lần đó thầy phạt hết hai đứa ,oan cho tôi cái tội bao che ! Thầu Nhơn dạy môn Lý Hóa hiền như Bụt ,nhóm tiểu tử trong lớp thường làm khó thầy luôn ,có lẻ vì Thầy còn quá trẻ nên nhóm nga mi thích phá Thầy .Ngày đầu tiên đi học ở Nguyễn Trải tôi có cô bạn "sinh đôi "cùng cả tên lẫn họ và tên lót ,cả hai đều cắt tóc như nhau ,tôi có thêm chữ A và bạn tôi chữ B đi sau ,hai đứa đều mê hát với Hoàng Mạnh Cường đàn guita ( một hôm nghe mấy chị nhắc đến tên anh HMC trong cựu học sinh NT ,tôi cứ ngỡ nằm mơ gặp lại bạn học cũ ,nhưng chỉ là sự tình cờ trùng tên một lần nửa ).Hè năm lớp 11 ,B buồn tình bỏ cuộc chơi ,cả trường xôn xao ,lẫn lộn không biết tôi hay B tự tử ,cho đến tựu trường trở lại .Tôi thương B khờ khạo quá ,ai lại kết liễu đời mình cho những chuyện tình học trò không đoạn kết 
        Gia đình "Ô- Mai "thời trung học ,theo nhau từ năm lớp 6 ở trường Nguyễn Khoái sang đến cấp lll Nguyễn Trải ,dù bị chia ra khác lớp,nhưng Ô Mai vẫn gắn bó bên nhau ,lần sinh nhật 20 của tôi ,cả nhóm kéo nhau đi ăn bò biá ở khu trường Gia Long ,trên đường trở lại phố tôi bị thổi phạt vì chạy xe gắn máy mà còn để bạn hiền níu vai chạy ké theo ! Chờ hai nhỏ bạn chạy về nhà lấy giấy chủ quyền xe ,tôi ở lại ngồi xuống lề đường nhìn lá me bay ,lòng buồn héo hắt ,anh chàng công an có lẽ thấy tội nghiệp nên cho đi ,nhưng thời đó không phone ,không text message...đành bó gối ngồi chờ khi bóng chiều xuống nhanh ...Lần đó tôi bị mẹ la ,con gái mà không dịu dàng chút nào hết !
          Ba mươi năm sau ,tình cờ nhìn lại ,thời gian có lúc như ngừng thoáng giây ,kịp ngậm ngùi nhớ lại một nửa kia ,thuở thần tiên tuổi nhỏ ,để mĩm môi cười ,hay cay mắt nhớ lại bạn bè xưa cũ...Cảm ơn mái trường Nguyễn Trải dấu yêu ,một thời ấp ủ mộng mơ và cảm ơn  Nguyễn Trải hôm nay tình thân không biên giới.
        
 Mùa Thu 2010
 Thu Hồng  

No comments:

Post a Comment